Ngày chồng đi làm thuê cho người ta, cuộc sống của chúng tôi khá bình yên và hạnh phúc. Ngày nào anh cũng về đúng giờ và phụ vợ làm việc nhà hay nấu ăn. Chồng nấu ăn rất ngon, tôi thích tất cả những món anh nấu.
Những ngày cuối tuần cả gia đình cùng nhau đi công viên, về thăm nội ngoại hay đi ăn nhà hàng. Nhìn cảnh chồng chơi vui vẻ bên các con mà tôi chỉ muốn gia đình mãi bình yên như thế là đủ.
Nhưng chồng tôi là người có tham vọng lớn, anh không chấp nhận là nhân viên công ty cả đời, không cam chịu cuối tháng lĩnh lương 60 triệu mà muốn nhiều hơn thế.
Chồng tôi là người quyết đoán, đầu óc lanh lợi và thông minh hơn tôi rất nhiều. Dù vợ muốn chồng an phận cũng chẳng được, thay vì ngăn cản thì tôi để mặc anh muốn làm gì thì làm cho anh vấp ngã vài lần rồi khắc sẽ tìm cho bản thân con đường đi đúng.
Từ ngày chồng ra làm chủ, anh già đi nhanh chóng, mặt mũi lúc nào cũng cau có như muốn cãi nhau. Anh lo lắng cho công việc tối ngày không thiết tha đến ăn uống nữa. Nhiều đêm anh trằn trọc suy nghĩ ngủ không ngon giấc nhìn mà thương nhưng tôi chẳng biết giúp gì.
Dù vợ muốn chồng an phận cũng chẳng được, thay vì ngăn cản thì tôi để mặc anh muốn làm gì thì làm. (Ảnh minh họa)
Lúc công ty mới mở thì hoành tráng lắm và cũng có nhiều bạn hàng nhưng rồi anh quá đặt nặng vấn đề tiền bạc mà coi thường chữ tín nên khách hàng mất dần. Đến lúc sắp phá sản thì anh mới nhận ra sai lầm chí mạng đó. Không có tiền trả cho nhân viên nên họ nghỉ hết, cuối cùng còn mỗi chồng tôi 1 mình quản công ty.
Cứ nghĩ trắng tay chồng tôi sẽ bỏ cuộc sau thất bại đó, nào ngờ anh không từ bỏ và rất quyết tâm làm lại từ đầu. Trong nhà không còn tài sản nào thế chấp được nữa thì chồng định bảo tôi về ngoại mượn sổ đỏ của ông bà đi cầm cố ngân hàng để vay tiền.
Bố mẹ tôi vất vả cả đời kiếm tiền mua được ngôi nhà, sao có thể để con rể mượn sổ đỏ được. Nhưng bố tôi cũng không muốn nhìn thấy con rể “chết đuối lại không cứu”, ông quyết định bán hết số vàng tiết kiệm được cả đời cho anh vay.
Nhờ số tiền 500 triệu mà bố vợ giúp đỡ, chồng tôi mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay. Sau 2 năm làm ăn ổn định, anh ấy đã trả hết tiền cho bố vợ và không quên biếu bố mẹ tôi 1 khoản tiền là 50 triệu. Anh đúng là người nghĩ thấu đáo, tôi không chọn nhầm chồng.
Tuần vừa rồi, bố tôi bị tai biến. Ông ngã từ trên cao xuống nên não bị ảnh hưởng rất nặng. Tôi rất sốc khi biết bố mẹ không có khoản tiền nào tích trữ về già. Những năm qua, ông bà sống dựa hoàn toàn vào đồng lương hưu ít ỏi của bố tôi là 5 triệu.
Mẹ bảo:
“Con rể gặp khó khăn, bố đứng ra giúp đỡ, đến khi con trai mắc nợ người ta, bố mẹ không thể đứng nhìn được. Thế là 4 năm trước, bố con đã bỏ ra 600 triệu giúp anh trai con thoát khỏi vay nặng lãi. Mấy năm nay anh con cũng chưa trả được đồng nào. Bây giờ, bố bị thế, mẹ không biết lấy tiền đâu mà chi trả viện phí nữa”.
Trong khi tôi đang bối rối, không biết phải giúp bố mẹ thế nào nữa thì chồng nói:
“Mẹ cứ yên tâm, bố mẹ đã hết lòng giúp đỡ anh em con vượt qua hoạn nạn. Bây giờ bố bị bệnh, chúng con không thể đứng ngoài cuộc được. Hiện tại gia đình anh cả còn khó khăn, anh ấy giúp đỡ được bao nhiêu thì giúp, còn thiếu vợ chồng con sẽ bỏ ra hết”.
Những lời chồng nói làm mẹ con tôi mừng rơi nước mắt. Lúc bố gặp khó khăn, gia đình tôi không bất hòa mâu thuẫn về chuyện tiền nong chữa trị cho bố mà mọi người phát hiện ra lòng tốt của chồng tôi.
Nhưng tôi biết sở dĩ anh tốt như vậy là do việc làm trước đó của bố đã làm. Bây giờ tôi đã hiểu được câu nhân quả là thế nào rồi.