Và rồi chàng trai và cô gái gặp nhau ở cái sở thích chơi cầu lông ấy. Cô gái chủ động làm quen rồi kết bạn với chàng trai. Chàng trai chân thành chấp nhận và họ bắt đầu có những cuộc trò chuyện đầu tiên qua facebook. Rồi những lần đánh cầu lông cùng nhau, cùng kể nhau nghe về những sở thích chung và cùng nhau dạo quanh khuôn viên trường đại học mỗi chiều. Mối quan hệ của hai người dần dần được kéo lại gần hơn, thoải mái hơn và có vẻ sẽ tiến xa hơn khi chàng trai đã bắt đầu có những xao xuyến mỗi khi nhìn cô gái cười, thấy đau mỗi khi cô gái khóc và luôn muốn được bên cạnh mỗi khi cô gái muốn tâm sự nỗi lòng.
Thời gian họ cạnh nhau ngày càng nhiều, chàng trai chân thật muốn thổ lộ cùng cô gái. Cho đến một buổi chiều đầu xuân, khi những cơn gió đầu mùa vẫn không khiến cho trái tim nồng nhiệt của chàng trai kia dịu mát lại. Trái tim chân thật ấy đang lỗi nhịp khi bên cạnh cô gái mình thương. Hai người họ đi cạnh nhau suốt một quãng đường dài, cây, lá và gió tô điểm cho bức tranh thiên nhiên thêm tươi tắn hơn. Trong bức tranh ấy có 2 con người với 2 trái tim đang dần hòa chung một nhịp. Và rồi cuối cùng chàng trai đã lấy hết sức can đảm của mình để thổ lộ.
– Cho anh gần em thêm một chút nữa được không?
Câu nói ấy bất chợt khiến cô gái khẽ cười. Cười khẽ vì sự ngây thơ, đáng yêu của chàng trai. Thay vì nói “làm bạn gái anh nhe!” hay đại loại ý nghĩa như vậy. Đằng này thì chàng trai chỉ dám xin phép cho mình tìm hiểu nhiều hơn về cô gái mà thôi! Rất chân thành và rất dễ thương!
Cứ tưởng câu chuyện sẽ kết thúc có hậu bằng cái gật đầu nhẹ từ cô gái. Tuy nhiện, đúng là cô gái đã gật đầu, nhưng cô vẫn chưa dám chắc chắn cho tình cảm của mình, cô nói
– Chúng ta vẫn sẽ như thế này, nhưng em cần thêm thời gian để suy nghĩ lại mối quan hệ của hai chúng ta được không anh?
Vâng, đối với một cô gái thích tự do và luôn chủ động trước mọi tình huống thì việc phải chấp nhận một mối quan hệ nghiêm túc ngay lập tức lại là một bài toán khó. Cô gái cần phải suy nghĩ , suy nghĩ rất nhiều vì cho đến lúc này đây, tình cảm của mình dành cho chàng trai vẫn chưa thực sự đủ đầy. Có lẽ trái tim ấm áp và chân thật kia vẫn chưa mạnh mẽ để giữ lấy một trái tim bay bổng khác.
Và sau đó số lần gặp mặt của chàng trai và cô gái cứ thưa dần, thưa dần. Rồi những tin nhắn, những cuộc điện thoại cũng chỉ còn một phía chủ động. Chàng trai đã cho cô gái thời gian suy nghĩ, cho rất nhiều. Chàng trai không dám gặp vì sợ cô gái khó xử, chỉ dám gửi những tin nhắn hỏi thăm nhẹ nhàng và lặng lẽ ngậm ngùi chờ đợi vô vọng thấy thông báo đã xem từ phía bên kia. Đôi khi cảm thấy nhớ quá, vào giữa đêm khuya, chàng trai lại lặng lẽ đến trước cửa nhà trọ của cô gái và ngồi thật lâu để trông ngóng một điều kì diệu nào đó. Sự hồi đáp của cô gái lúc nào cũng là sự im lặng, im lặng đến nhói tim.
Cô gái là mối tình đầu của chàng trai. Cô gái mang đến cho chàng trai một làn gió mát làm tươi mới trái tim non dại, khiến cho trái tim chàng trai thổn thức, lỗi nhịp hằng đêm. Lần đầu chàng trai biết yêu, lần đầu chàng trai được một cô gái xinh xắn chủ động tiếp cận… và cũng là lần đầu trái tim của chàng trai kia biết đau là như thế nào. Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình dang dở, nhưng ngoài kia có biết bao đôi vợ chồng đầu bạc răng long đều là mối tình đầu của nhau mà. Chàng trai vẫn tiếp tục chờ đợi và luôn hy vọng về một kết thúc viên mãn cho mối tình đầu của mình.
1 tuần, 2 tuần, … rồi 1 tháng trôi qua. Mọi chuyện vẫn vậy, vẫn là sự lặng im của cô gái trước một trái tim nồng nhiệt của chàng trai kia. Cho đến Tết, khi cả hai đều về quê và không còn gặp nhau nữa thì nỗi nhớ của chàng trai dành cho cô gái lại ngày một da diết hơn. Vào một ngày kia, khi những tia nắng nhỏ đang trải mình trên những nhành mai vàng rực rỡ, hít một thở thật sâu trong làn hương thơm nhẹ của những đóa hoa hồng tỉ muội trước nhà, chàng trai quyết định đi tìm người con gái mình thương.
Vượt gần trăm cây số trên chiếc xe máy cũ kĩ của mình, cuối cùng thì chàng trai cũng đã đến được nơi mà tim mình muốn đến. Nơi đây rộng lớn quá, rộng lớn đến nỗi chàng trai đã lạc không biết bao nhiêu lần; rộng lớn như tình cảm của cô gái vậy, chàng trai cảm thấy trái tim
mình thật nhỏ bé làm sao, nó quá nhỏ bé để có thể chở che cho một trái tim mạnh mẽ. Mông lung trong những suy nghĩ, cuối cùng chàng trai quyết định gọi cho cô gái để gặp mặt. Bắt đầu bấm máy gọi, chàng trai bồi hồi nghe những giai điệu buồn của bài nhạc chờ mà cô gái thích nhất: “Nắm tay em đừng để em đi đừng để em đi . Lỡ sinh ra là để yêu nhau chẳng rời xa đâu. Bình yên ở đây ở đây chẳng đâu xa vời…” cho đến khi âm thanh ngọt ngào mà chàng trai luôn mong đợi vang lên.
– Anh gọi em có việc gì không ạ? – Câu nói như giằng xé trái tim của chàng trai kia dẫu biết rằng cô gái không hề biết chàng trai đang ở rất gần mình. Chàng trai ngậm ngùi trả lời:
– Anh đang ở rất gần em. Có thể cho anh gặp em một chút thôi được không?
– Anh ở đây thật hả? Nhưng hôm nay em đang đi họp lớp với tụi bạn rồi! Chắc tới chiều mới về nhà! Anh cho em xin lỗi nha!….
Chàng trai chưa kịp mở lời thì đầu dây bên kia đã tắt máy. Chết lặng trong vài giây, chàng trai cần phải sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Lại lang thang một mình trên vùng đất lạ, chàng trai tìm đến một nơi vắng lặng, cô đơn như chính tâm trạng của mình lúc này. Ngồi lặng ngắm nhìn mặt nước hồ xanh ngắt, cái sự im lặng nơi đây thật đáng sợ, chàng trai thèm một thứ âm thanh gì đó xé ta bầu không khí nơi đây. Mở điện thoại lên và bật lại bài hát mà cô gái yêu thích, chàng trai bắt đầu suy ngẫm lại tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người. Chàng trai và cô gái là 2 con người với tính cách hoàn toàn trái ngược nhau: chàng trai thích yên tĩnh thì cô gái thích ồn ào sôi nổi, chàng trai sống khép kín thì cô gái sống cởi mở với mọi người và chàng trai thích cô gái nhưng cô gái lại xem chàng trai như một người bạn thân để tâm sự. Điểm chung duy nhất để hai người gặp nhau có lẽ chỉ là sự đam mê cầu lông dữ dội mà thôi! Có phải chăng ngay từ đầu chàng trai đã ngộ nhận sự gần gũi và thân thiện của cô gái đối với mình là tình cảm trai gái? Chàng trai đã nghĩ cô gái cũng có cảm giác như mình? Và chàng trai đã nhầm lẫn sự thân mật mà cô gái dành cho mình đã vượt qua giới hạn tình bạn chăng? …
Về phía cô gái, không phải đối với bất kì ai cô cũng đối xử thân mật như đối với chàng trai. Đối với cô gái, chàng trai là một người rất đặc biệt vì chàng trai hoàn toàn khác biệt so với cô và hơn hết, chàng trai rất chân thành, chân thành một cách rất đáng yêu. Cô gái xem chàng trai là một người bạn tri kỷ của mình và cô ấy trân trọng điều đó. Đó chưa được gọi là tình yêu nhưng nó còn cao quý hơn cả tình yêu. Xung quanh cô gái bấy giờ còn rất nhiều mối quan hệ và những thứ tình cảm mông lung khác, nó khiến cô gái không thể nào chấp nhận một mối quan hệ nghiêm túc ngay lúc này. Bởi vì cô ấy biết, nếu chấp nhận chàng trai có nghĩa rằng cô gái sẽ phải chấm dứt mối quan hệ tri kỷ này, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chàng trai phải chấp nhận tất cả những mối quan hệ xung quanh cô, và chàng trai sẽ khổ vì cô rất nhiều.
Ngồi thật lâu bên dòng nước phẳng lặng, chàng trai quyết định chờ đợi, chờ đợi để cho mình một kết quả chính xác trong mối quan hệ này. Đã xế chiều, vẫn không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào từ cô gái. Chàng trai chủ động liên lạc và tất nhiên câu trả lời vẫn là 3 từ “em xin lỗi” mà thôi! Có lẽ đây là một kết thúc buồn nhưng lúc này đây, đối với chàng trai thì đây là câu trả lời cho một mối quan hệ. Chàng trai biết được tình cảm của mình nên dừng lại ở đâu, trái tim của mình nên tĩnh lại và khóe mắt của chàng trai chợt có cái gì đó cay cay. Chàng trai yếu đuối quá chăng? Không, một khi cảm xúc đã vỡ òa thì cho dù đó là một tráng sĩ lực lưỡng cao to thì cũng vẫn sẽ rơi lệ mà thôi!
Trở về với thực tại, chàng trai lặng lẽ quay về, gửi lại những kỉ niệm đẹp của mối tình đầu tại nơi đất lạ này. Buồn lắm chứ! Nhưng chàng trai hiểu cô gái và chàng trai hiểu mối quan hệ giữa hai người vẫn là tri kỷ của nhau…
Trái tim sẽ đau một chút, đau một khoảng thời gian và có thể đau cả đời. Nhưng chàng trai không hề hối tiếc vì đã thổ lộ. Ít ra thì chàng trai đã dũng cảm đối diện với tình cảm của chính con tim mình – việc mà biết bao trái tim nhút nhát đã bỏ lỡ rồi hối tiếc cả cuộc đời!…
Trong tình cảm, hãy nghe theo tiếng gọi con tim mà tự tin thổ lộ với người mình mến. Cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa thì chính chúng ta đã chiến thắng bản thân khi dám dũng cảm đối diện với tình cảm của chính mình. Đừng nhút nhát nữa mà hãy mạnh mẽ thể hiện những gì cảm xúc muốn nói để sau này, cho đến cuối đời sẽ không phải quay lại ngậm ngùi bên hai từ “hối tiếc”…