Đến lỗ golf thứ ba, người caddy đưa nhầm gậy cho Albert thành ra ông ấy đánh hỏng một quả. Nhưng thay vì nổi nóng, Albert lại quay ra nói với người caddy: "Không sao cả, anh bạn à. Lỗi của tôi ấy mà!".
Marcus không khỏi ấn tượng khi thấy bạn mình nói vậy. Đường đường là một vị Tổng Giám đốc mà Albert lại chịu nhận lỗi về phía bản thân để động viên người dưới mình. Tuy vậy, Marcus vẫn thì thầm vào tai bạn: "Cậu rộng rãi quá đấy. Lỡ lần sau anh ta lại đưa cậu nhầm gậy thì sao?".
"Không sao cả! Mình chỉ đánh cho vui, chứ có phải đánh tính điểm đâu. Điều quan trọng hơn là tỏ ra mình là người lịch sự!".
Họ tiếp tục chơi đến lỗ thứ năm thì có chuyện lạ xảy ra. Ấy là bất thình lình một con chó hoang không biết từ đâu tới nhảy xổ ra giữa sân golf. Một đám nhân viên đuổi theo con chó, người xách gậy, người cầm lưới.
Albert vội hét to: "Mọi người dừng lại! Tôi có cách!".
Ông ấy nói xong liền đưa tiền cho người caddy bảo đi mua ngay một ít thịt hộp. Một lúc sau người caddy trở lại đưa cho Albert hộp thịt. Vị Tổng Giám đốc bèn lấy con dao nhỏ trong túi để mở hộp, rồi cắt thịt ra miếng nhỏ. Ông bốc cả nắm thịt lại gần con chó.
Con chó hoang gầy giơ xương ngửi thấy mùi thịt bèn tiến lại gần Albert rồi chúi cả mõm vào tay ông. Albert bèn vừa đi ngược về phía sau, vừa rải thịt xuống đất. Ông cứ làm thế mà dụ được con chó ra được khỏi sân.
Albert phủi tay xong liền nói với Marcus: "Đấy, cậu thấy không, chỉ cần lịch sự một chút là mọi việc đều dễ cả!".
Marcus quyết khắc ghi lời bạn mình.
Hai người đang chuẩn bị đánh lỗ cuối cùng thì nghe thấy tiếng kèn trống inh ỏi. Một đám ma kiểu Tàu đang đi qua con đường phía bên kia hàng rào. Albert liền vội đặt cây gậy ra một bên, bỏ mũ xuống. Và đứng cúi đầu chờ đến khi đám tang đi khuất tầm mắt.
Marcus trầm trồ khen ngợi: "Tớ chưa từng thấy ai lịch sự bằng cậu cả. Ngay cả người lớn cũng nhiều khi tỏ ra bất kính trước đám tang".
"Phải tỏ ra lịch sự chứ!" - Albert mỉm cười duyên - "Dù sao tớ cũng đã từng làm chồng cái người nằm trong quan tài đấy hơn 35 năm rồi mà!".