Chồng tôi viện đủ lý do để tránh né chuyện ái ân. Một thời gian dài anh bỏ ra ngoài ngủ khiến tôi buồn bã, suy sụp. Là phụ nữ Á Đông, tôi thường rụt rè khi nói đến cảm xúc của mình, dù đã là vợ chồng. Nhưng không thể cứ sống mãi trong đau khổ, tôi mạnh dạn trao đổi thẳng thắn với anh ấy và nói muốn ly hôn nếu tình trạng này không cải thiện.
Không thể né tránh, chồng tôi thổ lộ : Trước khi cưới vợ, vì tính anh rụt rè, ăn nói nhỏ nhẹ như con gái nên bạn bè thường cho rằng anh là “pêđê, bóng”. Anh cưới vợ vì chỉ muốn khẳng định mình là đàn ông bình thường và có con như mọi người. Bây giờ anh hoàn toàn không có cảm hứng trong chuyện ái ân. Nhưng anh vẫn có trách nhiệm với gia đình và không muốn ly hôn.
Trước lập luận của chồng, tôi lặng người, thấy anh quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Nếu anh muốn cưới vợ để thể hiện “cái tôi”, để “làm màu”, “trang trí hoa lá” cho vui với thiên hạ thì có đáng phải làm như vậy? Đàn ông cũng cần hiểu rằng phụ nữ mong được chồng mình quan tâm đến đời sống tình cảm, trong đó có chuyện gối chăn. Nếu không thể thì anh đừng nên cưới vợ.
Tôi đang lâm vào hoàn cảnh "bỏ thì thương, vương thì tội"...